Nhật ký lẩn trốn biển sâu ~ Chương 16-19

Quyển 1: Đảo Phấn Trắng
Chương 16

Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: Diệp Mạn Hoa
Mục lục

Hai người đều sửng sốt, dừng lại câu chuyện nghiêng tai nghe hai giây, sau đó men theo tiếng động, đồng loạt dừng ánh mắt ở trên tay Dennis. Cái ba lô màu đen lúc này đang nằm ở nơi đó, bởi vì bị Thâm Lam lấy đi một bộ quần áo, khóa kéo vẫn chưa hoàn toàn khép lại, mà tiếng “tít tít” cổ quái kia, chính là từ trong balô truyền tới.

Hạ Xuyên nhất thời nhớ lại hộp đen.

Bị hai tầm mắt nhìn chằm chằm như vậy, Dennis ngây người một lúc lâu mới giật mình một cái, cuối cùng lấy lại tinh thần, chỉ là lực chú ý cùng suy nghĩ của anh ta đại khái còn dừng lại ở trong khoảnh khắc Thâm Lam biến thành Thương long, chỉ thấy anh ta run rẩy ngón tay, chỉ vào Thâm Lam liên tiếp phát ra mấy từ, để biểu đạt nỗi lòng khiếp sợ của chính mình, “Anh anh anh” ba lần, cũng không nghẹn ra được câu thứ hai giống tiếng người.

Hạ Xuyên cách tay của anh ta tương đối gần, trực tiếp nâng tay đẩy ra, tức giận nói: “Cung phản xạ thuộc con rùa? Xem hộp đen của anh đang kêu cái gì trước đi.”

Thâm Lam thì đưa tay lần mò cạnh góc của tảng đá đen đang ngồi một vòng, lấy ra trùng lỗ(1) lớn bằng hạt đậu, bắn về phương hướng Dennis.

Vỏ trùng kỳ dị mang theo góc cạnh với lỗ nhỏ kia cũng không biết đã cứng ngắc ở trên bờ bao lâu, “Ba” một tiếng, chuẩn xác đánh vào ba lô màu đen, lôi kéo lực chú ý của Dennis.

Anh ta “A” một tiếng, rốt cục chú ý tới tiếng “tít tít”, cuối cùng từ thế giới giả tưởng trở lại hiện thực, chỉ thấy anh ta vỗ đùi, bộ dáng dường như rất kích động, lao qua ba lô màu đen, cúi đầu lục hai cái ở bên trong, lấy hộp đen kia ra.

Vừa lấy ra, tiếng “tít tít” kia nhất thời không còn thấp mà trầm như vậy nữa. Từ góc độ của Hạ Xuyên có thể nhìn thấy trên màn hình của hộp có một cái nút nhỏ màu đỏ, theo tiết tấu của âm thanh, chợt lóe chợt lóe.

“Lúc trời sắp sáng, nó cũng phát ra loại âm thanh này.” Hạ Xuyên bổ sung một câu.

Đầu Dennis cũng không nâng, tiếp câu: “Vậy à!” Chẳng qua ngữ khí lại rất phấn khởi.

Chỉ thấy anh ta cầm hộp đen, đưa tay nắm nút xoay màu đỏ, vừa cẩn thận điều chỉnh, vừa nhìn chằm chằm màn hình không chuyển mắt, giống như thứ đó có thể nở ra một đóa hoa vậy, biểu tình chuyên chú nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Thâm Lam ngồi ở phía xa xa trên tảng đá đen, nhìn một lát, nhịn không được đánh cằm về hướng Dennis, hỏi Hạ Xuyên: “Cái gì vậy?”

Hạ Xuyên lắc đầu, tỏ vẻ anh cũng không biết, vì thế nâng ngón tay chỉ hộp đen kia, hỏi Dennis: “Đây là?”

Dennis cắn đầu lưỡi hơi điều chỉnh nút xoay, mày nhíu chặt lại, qua một lúc lâu, mới nhảy ra một câu: “Khó nói lắm, cậu có thể coi như đây là máy hiện sóng bản sửa đổi.”

Toàn bộ tâm tư của anh ta đều ở trên màn hình của máy hiện sóng, trả lời hoàn toàn là buột miệng, cho nên giọng nói không lớn, nói như vậy, cũng chính là chỉ có Hạ Xuyên ở gần đó mới có thể nghe rõ. Nhưng sau khi anh ta dứt lời, Thâm Lam ngồi ở trên tảng đá đen phía xa lại móc móc lỗ tai, lặp lại nói: “Máy hiện sóng?”

Hiển nhiên, cho dù ngồi xa như vậy, hắn cũng nghe rõ ràng những lời Dennis nói, Hạ Xuyên có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, khi nghĩ đến việc người này có thể biến thành Thương long, nhĩ lực tốt dường như cũng không có gì đáng để kinh ngạc, vì thế lại quay đầu nói với Dennis: “Vậy hiện tại anh đang…”

“Còn nhớ rõ ở trong thạch động trên biển có cuộc gọi đến không? Lúc ấy tín hiệu di động của tôi không phải có biểu hiện rất kỳ quái à, chợt có chợt không. Khi ấy tôi nói với cậu là nơi này rất không thích hợp, chúng ta có thể không phải xuyên qua thời không đơn thuần.” Dennis cuối cùng chịu ngẩng đầu, anh ta nhấc hộp đen trong tay lên, chống mặt đất đứng dậy, nói: “Cho nên tôi mở cái này ra. Đây là do tên Allen kia tự mình làm, lúc đầu đưa cho tôi là để tôi mang theo kiểm tra chung quanh một chút, không nghĩ tới thật sự dùng được…”

Anh ta nói xong chợt dừng, lại nhún vai bổ sung: “Ầy —— có lẽ là dùng được.”

Dennis nói chuyện luôn nghĩ đến câu nào nói câu đó, dễ dong dài, Hạ Xuyên nhịn không được nhắc nhở: “Trọng điểm.”

“À đúng, cậu xem màn hình này.” Dennis thấy Hạ Xuyên cũng đứng lên, nên đem “Máy hiện sóng” trong tay đến trước mặt anh, dùng lời nói mà Hạ Xuyên có thể hiểu được để giải thích: “Lúc tôi ở thạch động mở nó ra, trên màn hình chỉ có một đường sóng, hơn nữa đứt quãng lập loè, vừa vặn khớp với tín hiệu di động của tôi, điều này chứng minh nơi này có thể đo lường. Đương nhiên, tôi không tin cái nơi quỷ quái khủng long đầy đất này sẽ có tháp tín hiệu vô tuyến, cho nên tôi tin theo hướng ở đây tồn tại sóng rất gần với nó, mặc dù việc này cũng rất… thần kỳ.”

Hạ Xuyên vừa nghe anh ta giải thích, vừa nhìn màn hình của hộp đen.

Lúc trời sắp sáng, anh nghe thấy tiếng “tít tít”, từng lấy “Máy hiện sóng” này ra nhìn, nhưng lúc lấy ra đã không còn động tĩnh, trên màn hình cũng chỉ có một đường sóng. Mà bây giờ, nó đang không ngừng nghỉ kêu “tít tít” nửa ngày, lại trải qua điều chỉnh của Dennis, trên màn hình xuất hiện hai đường sóng khác nhau.

Dennis chỉ vào đường sóng có chu kỳ tương đối quy luật: “Đây là đường gốc, cũng chính là loại sóng mà tôi vừa mới nói đến, còn cái này ——” Ngón tay anh ta chuyển qua một đường sóng hỗn loạn rất rõ ràng, tiếp tục nói: “Nếu chúng ta có khả năng không phải xuyên qua thời không đơn thuần, nói cách khác, địa phương quỷ quái này có lẽ có đầu cuối, nếu chúng ta có thể đi vào, hẳn là có thể đi ra ngoài. Đầu cuối này… nghĩa là điểm giao tiếp giữa một khu vực cùng với một khu vực khác, tựa như đường biên giới giữa các quốc gia. Cậu cũng biết, phàm là điểm tiếp giáp này, luôn rất hỗn loạn. Tôi tin tưởng càng đến gần đầu cuối đó, đường sóng gốc tương đối ổn định ở nơi này sẽ chịu ảnh hưởng, sẽ rối loạn, thậm chí sẽ xuất hiện sóng khác quấy nhiễu——”

Anh ta vừa dứt lời, Hạ Xuyên nháy mắt đã hiểu được lý do anh ta phấn khởi—— trên màn hình xuất hiện một đường sóng hỗn loạn khác, rất có thể chính là nguyên tố quấy nhiễu mà anh ta chờ mong.

Nếu dự đoán của Dennis là chính xác, như vậy, nguyên tố quấy nhiễu này xuất hiện, có ý nghĩa là bọn họ cách gần “đầu cuối” một bước.

“Nói như vậy, chúng ta ở nơi này, cách đầu cuối gần hơn lúc ở thạch động——” Hạ Xuyên liếc nhìn hướng mặt biển xa xa, nói tiếp: “Thạch động ở hướng kia, như vậy… muốn đi đến đầu cuối thì nên đi về hướng này.”

Anh nói xong, nâng tay chỉ về phương hướng ngược với biển—— mảnh rừng rậm có nguy cơ mai phục khắp nơi kia.

Đầy trong đầu Dennis đều là phấn khởi khi phát hiện sóng quấy nhiễu, đã quên tính đến việc này, lúc này nhìn hướng ngón tay Hạ Xuyên chỉ, mới kịp phản ứng lại tin tức hộp đen lộ ra muốn đưa bọn họ đi về nơi nào, nhất thời hai chân mềm nhũn, sắp tê liệt tại chỗ.

Hạ Xuyên vừa muốn há mồm, chợt nghe một tiếng trầm thấp hơi khàn bất chợt vang lên bên tai: “Tôi đã sớm khuyên hai người đi vào.”

“Móa ——” Dennis bị hoảng sợ, vừa quay đầu lại, chỉ thấy mới vừa rồi Thâm Lam còn ngồi ở trên tảng đá đen đã vô thanh vô tức đứng ở bên người Hạ Xuyên, cúi đầu nhìn chằm chằm “Máy hiện sóng”, một bộ dạng rất ngạc nhiên.

“Làm sao anh  ——” Hạ Xuyên có chút không biết nói gì mở miệng, vừa muốn nói, kết quả chợt nghe rừng cây phía trước đột nhiên phát ra động tĩnh.

Ba người ngẩng đầu nhìn qua, kết quả vừa vặn đối diện với một đôi mắt sâu kín trong rừng, Dennis run tay một cái, suýt nữa ném máy hiện sóng bảo bối bay ra ngoài.

Tác giả: Tiểu kịch trường:

Thâm Lam: anh lại còn có công năng ngoại trừ làm bóng đèn

Dennis: máy hiện sóng nơi tay, đùi các cậu phải đối xử tử tế với tôi

Hạ Xuyên: cho nên xin anh ổn trọng chút, đừng vừa có gió thổi cỏ lay thì run rẩy, run mất máy hiện sóng, anh ——

Dennis: tôi làm sao?

Thâm Lam: anh giáng cấp thành lương thực dự trữ.

Dennis: hu ~

Thâm Lam móc móc lỗ tai: hu cái rắm phiền nhất mấy tên ẻo lả.

Dennis, hi sinh.

Hạ Xuyên: được rồi, như vậy lương thực dự trữ biến thành anh.

Thâm Lam: ???

Hạ Xuyên: tiện nghi, chén lớn, ba mươi tấn đủ cho tôi ăn một đường chống đỡ đến khi ra ngoài.

Thâm Lam: …

______________________________

(1) Trùng lỗ (foraminifera hoặc đôi khi gọi tắt là foram) là một nhóm lớn các loài sinh vật nguyên sinh amip, là một trong những nhóm loài phiêu sinh phổ biến nhất. Chúng có các chân giả hình mắc lưới, các sợi tế bào chất mịn phân nhánh và hợp lại thành một mạng lưới động lực. Đặc biệt chúng tạo ra lớp vỏ, có thể có một hoặc nhiều ngăn, một số loài tạo ra cấu trúc khá phức tạp. Các vỏ này được làm từ canxi cácbônát (CaCO3) hoặc các hạt trầm tích gắn kết lại. Có khoảng 275.000 loài đã được nhận dạng kể cả còn sống và hóa thạch. Chúng thường có kích thước nhỏ hơn 1 mm, nhưng cũng có loài lớn hơn, và loài lớn nhất đạt đến kích thước 20 cm.

2frd3hm943

Chương 17

Đối phương xuất hiện lặng yên không một tiếng động, bất chợt như vậy, đừng nói Dennis, chỉ sợ gan lớn như Hạ Xuyên trong lòng cũng “lộp bộp” một cái, chẳng qua một giây sau anh đã bình tĩnh không ít, bởi vì Thâm Lam còn ở đây.

Anh vẫn nhớ rõ lúc trước Thâm Lam nhắc tới khủng long trong rừng này —— Sa xỉ long mà thôi, hình như là có một con, phần lớn vẫn là thứ khác, không có gì phải sợ.

Lúc ấy anh và Dennis nghe xong còn cảm thấy đau răng, hiện tại đã biết tình huống chân thực của Thâm Lam, chỉ cảm thấy hắn không sợ đám khủng long này quả thực là rất bình thường, cho nên có hắn ở đây, thứ trước mặt này cũng không có gì đáng sợ. Nhưng mà anh đã quên một sự thật…

Ngay lúc Hạ Xuyên và Dennis đều bởi vì Thâm Lam tồn tại mà thoáng thả lỏng, Thâm Lam đột nhiên nâng tay chọc Hạ Xuyên một cái.

Trong rừng ánh mắt con khủng long kia vẫn không nhúc nhích dừng ở trên người bọn họ, cành lá đan xen ngăn chặn hơn phân nửa cái đầu cùng với cơ thể của nó, làm cho người ta nhất thời khó có thể nhận ra nó rốt cuộc là chủng loại gì, tính nguy hiểm có bao nhiêu. Nhưng chỉ nhìn răng nanh trắng dày đặc mà nó hiển lộ ra, Hạ Xuyên đã không dám có động tác lớn dưới mí mắt nó.

Cho nên anh không quay đầu lại, thậm chí cả môi cũng không động, chen ra hai chữ hỏi Thâm Lam: “Sao vậy?” Thanh âm nhỏ đến mức thậm chí cả thì thầm cũng không bằng.

Nhưng mà Thâm Lam vẫn nghe rõ ràng, hắn vốn cách Hạ Xuyên tương đối gần, tay trái vừa vặn bị lưng Hạ Xuyên ngăn trở, cho dù có động tác, chỉ cần biên độ không lớn, đều sẽ không khiến cho con khủng long trong rừng kia chú ý. Vì thế Thâm Lam dùng ngón tay ở sau lưng Hạ Xuyên viết từ đơn, trả lời anh.

Hạ Xuyên: “…”

Đối với người từng trải qua nguy hiểm súng thật đạn thật mà nói, phía sau lưng đều là chỗ rất đặc thù, nơi đó là nơi hạn chế phòng ngự, dễ dàng bị đánh lén. Cho nên bọn họ thông thường đối với động tĩnh phía sau lưng đặc biệt mẫn cảm để ý, Hạ Xuyên đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Hành động vô ý này của Thâm Lam đối với Hạ Xuyên mà nói quả thực là khiêu chiến lực nhẫn nại, anh mất sức lực rất lớn mới khắc chế chính mình, không có trong khoảnh khắc đó theo bản năng công kích trở lại. Nhưng lông tơ sau cổ đã không bị khống chế mà dựng lên, tựa như một con mèo tức giận xù lông.

Đơn giản nếu lúc Thâm Lam viết chữ nặng hơn một ít, khí lực lớn hơn một chút, thì miễn cưỡng có thể chịu đựng, cố tình để tránh cho động tác quá rõ ràng, Thâm Lam gần như chỉ động ở cổ tay, đầu ngón tay vạch xuống lực đạo rất nhẹ. Khiến cho lưng Hạ Xuyên căng thẳng, cương thành một cây côn gỗ, mặt than càng thêm lợi hại.

“Tên này không dễ đối phó, tránh đi.” Hạ Xuyên tập trung lực chú ý, từng từ từng từ một nhận biết nét chữ Thâm Lam vạch xuống, hợp lại ra một câu nói như vậy.

Hạ Xuyên: “… Anh sợ nó?” Lúc trước nói câu “Khủng long không có gì phải sợ” kia là quỷ à?

Thâm Lam vừa nghe lời này, nhất thời có chút kích động, lập tức ở trên lưng Hạ Xuyên vạch chữ giải thích.

Hạ Xuyên tự mình đào hầm cho mình nhảy: “…”

“Tôi sẽ sợ? Có khả năng không? Chỉ là tình huống này có chút đặc thù, huống hồ khu vực hoạt động của bọn tôi khác nhau, nó ở trong rừng, tôi ở trong biển, nước giếng không phạm nước sông.”

Lần này Hạ Xuyên không nhiều chuyện nữa, miễn cho Thâm Lam lại ở sau lưng anh viết lên một chuỗi.

Dù sao đối với trạng thái sinh tồn nơi này, Thâm Lam quen thuộc hơn anh nhiều, cho nên nếu Thâm Lam mở miệng, hơn nữa quả thật cũng có lý, vậy đương nhiên không có đạo lý không nghe.

Vì thế Thâm Lam từ phía sau hai người đi về phía trước hai bước, đứng ở trước người hai người ước chừng một mét.

Hắn vừa động, con khủng long trong rừng kia ngẩng mạnh đầu, bước từng bước về phía trước, dẫm nát cỏ cây, phát ra từng tiếng rắc rắc. Theo tiếng cành lá, đầu của nó lộ toàn bộ ra ngoài, vừa lớn vừa cứng, tựa như chất da cứng rắn trực tiếp đắp ở trên khung xương, cái mồm dài nhọn mở ra, răng thú hình nón càng thêm dọa người.

Ngay khoảnh khắc nó cúi đầu muốn xông về hướng Hạ Xuyên bọn họ, Thâm Lam đột nhiên nâng tay, năm ngón tay nhanh chóng động vài cái, giống như đang ra dấu, tiếp theo yết hầu phát ra mấy tiếng cổ quái, thanh âm đó gần như tiếng khò khè của sư tử, lại nhiều hơn chút cảm giác khác.

Con khủng long kia nghe tiếng của hắn, lại do dự nâng lên một cái chân trước, một bộ dáng muốn lui về phía sau.

Thâm Lam vừa phát ra loại thanh âm mà người bình thường không bắt chước nổi này, vừa hướng Hạ Xuyên và Dennis khoát tay, chỉ chỉ hướng rừng cây bên kia, ý bảo bọn họ chạy về phía đó, tránh con khủng long này ra.

Tay trái Hạ Xuyên nắm chủy thủ quân dụng dán ở bên người, thân thể hơi cong, mang theo Dennis đi bước một cẩn thận di động về bên kia, tốc độ không chậm, biên độ động tác lại rất nhỏ.

Dennis tuy rằng nhát gan, nhưng không ngu xuẩn, anh ta vừa nhìn động tĩnh của Thâm Lam và Hạ Xuyên, cho dù chưa nghe Thâm Lam giải thích, cũng đã biết là chuyện gì xảy ra, vì thế cũng bắt chước động tác của Hạ Xuyên, gắt gao ôm lấy hộp đen trong tay, đi bước một cẩn thận theo sát Hạ Xuyên.

Thâm Lam thì vừa dùng phương thức cổ quái “khai thông” với con khủng long kia, vừa duy trì khoảng cách hai mét với Hạ Xuyên bọn họ, cũng di động về phía cánh rừng.

Sau một lát, con khủng long ẩn ở phía sau cây cao, không có ý tứ muốn đuổi theo, Thâm Lam lúc này mới im tiếng buông tay, theo sát phía sau Hạ Xuyên bọn họ vào rừng cây.

Cảm giác ở bên ngoài nhìn về rừng cây nơi xa, cùng với ở trong rừng cây ngửa đầu nhìn hoàn toàn khác nhau, lúc bầu trời tối đen cùng với lúc hừng đông cũng là hai loại cảm thụ. Cánh rừng này so với suy nghĩ đêm qua của bọn họ còn sâu thẳm hơn nhiều, mỗi gốc cây cao đến dọa người, có thể so với mấy chục tầng lầu, ít nhất cao trăm tám mươi mét.

Khủng long khổng lồ như vậy ở trong này đều giống như mãnh thú bình thường, đừng nói tới người.

Tùy tiện một gốc cây nửa lộ bộ rễ ra bên ngoài cũng có thể cao hơn đầu gối của Hạ Xuyên bọn họ, khiến bọn họ càng trông bé nhỏ.

Cho dù vào cánh rừng, Hạ Xuyên vẫn chưa từng thả lỏng tay nắm chủy thủ, thậm chí cầm thật chặt. Ánh mắt của anh vẫn dừng lại nơi đầu khủng long biến mất không thấy, thủy chung có chút đề phòng không bỏ xuống được. Mắt phải anh thình thịch nhảy hai cái, trong lòng cảm giác có chút bất an.

Dennis ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, anh ta thấy con khủng long kia không còn bóng dáng, cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, cầm ba lô treo trên cánh tay một đường có hơi vướng bận ra, lại liếc nhìn đường sóng trên hộp đen, xác nhận một chút, sau đó một lần nữa nhét hộp đen vào túi không thấm nước, cất vào trong balô.

Ngay lúc anh ta mới vươn tay qua dây lưng ba lô, định đeo nó lên trên lưng, có thứ gì đó “vụt” xuyên qua, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen.

“Cẩn thận!” Tiếng Hạ Xuyên đột nhiên vang lên.

Dennis còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác cánh tay mình đau xót, ba lô bị thứ gì túm chặt, treo trên cánh tay anh ta, kéo anh ta đi thật xa.

Chương 18

Hạ Xuyên trong khoảnh khắc Dennis bị ngậm đi, thấy rõ thứ đột nhiên xuất hiện đánh lén này. Đầu nhỏ tay ngắn, thoạt nhìn là bộ dáng phổ thông bình thường nhất, hình thể nhỏ hơn con khủng long lúc trước không ít, tốc độ lại nhanh không phải một chút.

Anh gần như là phản xạ có điều kiện tính nhấc chân đạp lên trên thân cây cao chọc trời, mượn lực nhảy lên, lao thẳng tới con khủng long kia, khoảnh khắc rơi xuống, tay trái nắm chặt chủy thủ chuẩn xác đâm vào giữa vùng cổ với lưng của con khủng long đó, tay phải túm lấy quần áo Dennis, da khủng long rất cứng, thịt lại dày, không dễ đâm thủng. Cho nên Hạ Xuyên chọn phần da thịt bao phủ mỏng nhất phía sau cổ, nơi kề sát xương cốt nhất xuống tay.

Chủy thủ quân dụng thẳng tắp cắm vào khe hở xương sống, Hạ Xuyên dùng lực đâm vào. Khủng long dưới thân há mồm kêu đau một tiếng, dưới chân vừa loạn, đối với Hạ Xuyên bọn họ mà nói thân thể vẫn rất lớn kia không ổn định một cái, sắp ngã xuống mặt đất.

Lúc nó há mồm, Dennis bị nó ngậm ở miệng cùng với balô anh ta đeo trên lưng được giải trừ giam cầm, ngã nhào trên mặt đất.

“Chạy!” Hạ Xuyên quát Dennis, đồng thời chống đỡ phần lưng của con khủng long, muốn mượn lực rút thanh chủy thủ ra, nhưng phần lưỡi chủy thủ bị xương sống khủng long kẹp lấy, bởi vì động tác vung lắc của nó, dường như muốn kẹp chết, dùng hết khí lực cũng không nhổ ra được.

Con khủng long bởi vì đau đớn trong xương trở nên giống như kẻ say, mắt thấy sắp mang theo Hạ Xuyên trên lưng cùng nhau ném mạnh về hướng cây, lấy thể trọng cùng lực đạo của khủng long, Hạ Xuyên làm đệm lưng cho nó chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Vì thế anh quyết đoán buông tay, buông tha cho thanh chủy thủ quân dụng, mượn lực lắc của khủng long, lộn qua sau một cái, sau khi rớt đất lập tức lăn nghiêng ra sau gốc cây.

Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy phía sau một gốc cây cách đó không xa, Dennis đang đeo balô đen trốn ở nơi đó, anh ta một tay cầm chặt lấy một cánh tay khác, đoán chừng là bị thương. Lưng dán chặt lấy thân cây vẻ mặt lo lắng, sau khi xác nhận Hạ Xuyên cũng từ trên lưng khủng long xuống, mới nhẹ nhàng thở ra, ra dấu tay an toàn với Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên gật gật đầu, sau đó chống thân cây hơi thò đầu ra, muốn nhìn xem tình huống của con khủng long kia, để dễ tìm một cơ hội thỏa đáng rời khỏi nơi này.

Kết quả anh vừa muốn quay đầu đã nghe thấy một tiếng tru lên, giống như hỗn hợp thể của sư tử rống với voi gào, kinh sợ côn trùng bốn bề đang kêu vang đều ngừng lại.

Hạ Xuyên cũng sững sờ, thầm nói một dao kia của mình hẳn không đến mức tạo thành tổn thương trí mạng cho con khủng long đó, dù thế nào cũng không đến nỗi kêu thành như vậy chứ? Nhưng mà tiếng tru kia vẫn không ngừng, liên tiếp kêu mấy tiếng, tiếng đập “bịch bịch” không ngừng vang lên, giống như con khủng long đó đang giãy dụa nghiêng ngả lảo đảo đụng phải thân cây, cành lá trong rừng ào ào rung lắc, tăng thêm mấy phần hỗn độn cùng kịch liệt.

Anh cau mày chống ở phía sau cây nghe trong chốc lát, trong lòng nghi hoặc dần dần sâu. Anh ổn định tâm thần, nhịn không được lại thăm dò nhìn sang bên kia.

Kết quả chỉ thấy con khủng long ở trong rừng đấu đá lung tung nửa ngày lúc này đã ngã xuống nơi xa hơn một chút, thân thể còn đang phập phồng, có thể nghe tiếng nó thở ồ ồ, hỗn hợp với tiếng khò khè nơi yết hầu, chỉ là từng tiếng yếu dần, hiển nhiên đã hấp hối.

Trên thân cành mấy gốc cây cao đều cọ ra vết máu đầm đìa, mùi máu tanh mang theo vị thịt nồng nặc lượn lờ ở trong rừng.

Mà ở nơi lân cận, một bóng người cao lớn sắc bén đang bước tới nơi này, áo ba lỗ màu đen căng chặt ở trên người, phác họa ra đường nét cơ thể rắn chắc, cũng không cơ bắp khoa trương, chỉ lộ ra vai rộng eo nhỏ của hắn, đôi chân vừa dài vừa thẳng, tràn đầy sức mạnh.

Quả nhiên là Thâm Lam.

Hạ Xuyên cảm thấy đương nhiên, lại nhịn không được có chút rung động.

Cùng có thân thủ tốt, cùng có một thân bắp thịt thon gầy đường nét xinh đẹp mà không căng phồng, Thâm Lam và Hạ Xuyên lại hiển lộ ra hai loại khí chất hoàn toàn khác nhau.

Hạ Xuyên từng nghiêm chỉnh đi lính, cho dù sau này bởi vì một vài nguyên nhân đi làm lính đánh thuê, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác cung nghiêm, tuy ngũ quan tuấn tú đẹp đẽ, nhưng không ngăn nổi anh cả ngày phóng hơi lạnh, quanh thân cao thấp đều có khí tràng “Người sống chớ tới gần”.

Mà Thâm Lam thì tương phản với anh, lúc hắn đi đường đều rất thẳng, nhất cử nhất động thoạt nhìn giống như đã từng chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp, lại không có chút đứng đắn, lúc ở chung rõ ràng dễ nói chuyện hơn Hạ Xuyên, nhưng vẫn làm cho người ta hết sức kiêng kỵ, đại khái là bởi vì cao thấp quanh thân hắn đều tản ra một luồng hơi thở dã tính của mãnh thú.

Hiện giờ bộ dáng hắn đi về bên này chính là như thế, biểu tình biếng nhác, giống như không phải mới vừa đánh một trận, mà như vừa chợp mắt, lại làm cho người ta không dám tới gần.

Sau một lát, hắn đi đến chỗ Hạ Xuyên, dừng lại bước chân, sau đó đưa tay giơ lên trước mặt Hạ Xuyên, ngước cằm nói: “Này—— chủy thủ của cậu.”

Chủy thủ này chất lượng thật sự rất tốt, đâm vào trong khớp xương khủng long, trên lưỡi dao lại không có vết nứt nào, vết máu màu đỏ sậm trên mặt dao sáng như tuyết, hợp lại mấy giọt chảy xuống, sạch sẽ.

Hạ Xuyên sững sờ trong chốc lát, sau đó nâng tay nắm chặt chuôi chủy thủ nhận lấy: “Cám ơn.”

Một bên Dennis thấy nguy cơ tạm thời giải trừ, lập tức vọt tới, đem Hạ Xuyên cùng Thâm Lam từ trên xuống dưới từ trước ra sau đánh giá một lần, xác nhận không có thương tổn, lúc này mới cởi ba lô xuống treo ở trước ngực.

Đầu tiên anh ta lấy hộp đen ra, dứt khoát đưa cho Hạ Xuyên nói: “Thứ này vẫn để ở chỗ cậu tương đối an toàn, cậu không phải đã nói quê nhà các cậu có câu nói là chuyên chọn quả hồng mềm để nắm à? Tôi ở cái nơi quỷ quái này đại khái thuộc loại quả hồng mềm nhất, cũng không biết có thể bình yên sống đến khi ra ngoài hay không, máy hiện sóng này để ở chỗ cậu, vạn nhất tôi xui xẻo, tốt xấu gì cậu cũng có phương hướng.”

Hạ Xuyên quét mắt nhìn máy hiện sóng kia, lại không nhận lấy, mà là thuận tay vung mấy giọt máu cuối cùng trên thanh chủy thủ, vừa nhìn quanh cánh rừng một vòng, vừa lạnh lùng nói: “Cho tôi tôi đi nơi nào? Không động thủ nổi thì quên đi, đeo đồ thôi còn muốn nhàn hạ, lòng tham không đáy. Cất kỹ phù bảo mệnh của anh, đánh mất thì lấy anh làm cơm.”

Anh vừa nói lời này ra khỏi miệng, Dennis còn chưa kịp cảm động, đã nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần, nghe qua còn rất lớn.

Dennis hô nhỏ một tiếng “Mẹ ơi lại đến kìa!” Thoáng cái đã lủi đến phía sau Hạ Xuyên. Ba người nhìn chăm chú nơi tiếng động phát ra, chỉ thấy thứ đang đi tới có chút quen mắt, hiển nhiên là con khủng long lúc trước ở mép rừng đối diện khai thông với Thâm Lam.

Lúc nó đến gần hiển nhiên thấy được Thâm Lam, cước bộ hơi có chút chần chờ, thấy Thâm Lam không có ý tứ muốn động, nó mới yên tâm hạ bước chân xuống.

Ở bên chân nó, con khủng long nằm trên mặt đất hiển nhiên đã không còn hơi thở, chỉ thấy nó nhìn Thâm Lam một cái, sau đó cúi đầu cắn cổ con khủng long đã chết kia, nó nửa ngậm, kéo về phía trước đi hai bước.

Chỉ là nó đi một chút lại dừng lại, quay đầu nhìn phương hướng Thâm Lam, Hạ Xuyên, giật giật đầu, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước. Đi chưa tới hai bước, nó lại dừng lại, quay đầu hướng về phía ba người lại giật giật đầu.

Dennis trừng mắt nhìn, thấp giọng nói thầm: “Xong rồi xong rồi, tôi nhất định là bị hù ra bệnh thần kinh rồi, lại có thể cảm thấy nó đang ra hiệu cho chúng ta đi cùng nó.”

Hạ Xuyên hiếm khi không lạnh lùng phản bác lời anh ta, mà chỉ nhíu mày.

Kết quả chợt nghe Thâm Lam nói: “Ừ, anh không bệnh, nó quả thật chính là ý tứ này.” Nói xong hắn ngoắc tay với Hạ Xuyên, “Đi, cùng đi lên xem một chút.”

Tác giả: Tiểu kịch trường:

Dennis: đùi vàng, con khủng long kia vẫn luôn nhìn anh, nó có phải cái không?

Hạ Xuyên: …

Thâm Lam: …

Dennis: à không đúng, đực cũng có thể.

Hạ Xuyên: cứu được chết nhanh, cứu không được tự mình tìm chết.

Thâm Lam: đưa cái máy hiện sóng gì kia cho Hạ Xuyên, sau đó anh có thể chuẩn bị chuẩn bị.

Dennis: chuẩn bị gì?

Thâm Lam một đuôi: chuẩn bị một chút để chết không khó coi.

Chương 19

Vì thế trong rừng sâu nguy cơ mai phục khắp nơi này lại xuất hiện một cảnh tượng như vậy —— một con khủng long nhìn qua cao gần hai tầng lầu đi ở phía trước, vẻ mặt hung ác, miệng ngậm đồ ăn nhỏ hơn nó không biết bao nhiêu, răng nanh tỏa ra hàn quang. Mà phía sau nó lại có ba người còn không cao bằng chân nó đi theo, trong đó người đi đầu lại càng thoải mái nhàn nhã giống như đang du xuân.

Trong lòng Hạ Xuyên chỉ cảm thấy bầu không khí bình thản này quả thực quỷ dị.

Mặc dù con khủng long trước mặt này cũng không biểu hiện ra địch ý, nhưng anh vẫn không thả lỏng thu thanh chủy thủ lại, thuận thế cầm ở sau tay, rồi sau đó đi bên cạnh Thâm Lam, cách hắn ước chừng một khoảng cách bằng vai, lẳng lặng đi đến chỗ sâu trong cánh rừng.

Anh vừa đi vừa bình tĩnh ghi nhớ khoảng cách và phương hướng, đồng thời cũng không quên cảnh giác động tĩnh chung quanh.

Theo lý thuyết trong rừng sâu như vậy, nên có vô số sinh vật sinh sống, chỉ riêng khủng long ít nhất cũng phải có mấy chục loại đi? ! Nhưng nơi bọn họ đi qua lại đều vắng vẻ, chỉ có côn trùng kêu vang cùng tiếng cành lá ma xát “xào xạc”, giống như toàn bộ động vật có đầu lớn chút đều vượt qua bọn họ.

Dennis vốn đeo balô đi ở sau cùng, nhưng đi chưa tới hai bước thì cứ lo lắng phía sau mông sẽ có cái gì bổ nhào qua, vì thế nhanh chóng chạy hai bước sóng vai với Hạ Xuyên, chỉ kém không ôm lấy cánh tay Hạ Xuyên gia tăng cảm giác an toàn.

Đương nhiên, lúc đầu anh ta thật sự muốn ôm, mới vừa vươn tay còn chưa chạm đến cánh tay Hạ Xuyên, đã liên tục nhìn thấy Hạ Xuyên, Thâm Lam nâng mí mắt lên liếc nhìn anh ta, vì thế anh ta không hiểu mà kinh sợ, lại ngượng ngùng rụt tay về… Cho dù anh ta đi hơn mười mét cũng vẫn không nghĩ thông vì sao Thâm Lam liếc anh ta.

Vừa bắt đầu đi theo phía sau con khủng long kia, Hạ Xuyên và Dennis còn có chút bất an, cảm giác tên to xác này tùy thời đều có thể vứt bỏ đồ ăn ở miệng, quay đầu lại táp từng người một. Nhưng đi một lúc lâu, con khủng long kia vẫn không có chiều hướng trở mặt, Dennis chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nói thầm một câu: “Vạn vạn không ngờ đến khủng long ăn thịt lại có thể hữu nghị như vậy…”

Hạ Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi bị khủng long ngậm đi thiếu chút nữa thì chết là ai anh đã quên rồi?”

“…” Dennis bị chẹn họng một câu, nâng tay sờ sờ cánh tay bị rách da của mình, có chút lo lắng, “Bị khủng long cắn không tiêm vắc-xin phòng bệnh sẽ như thế nào?”

Thâm Lam khẽ động lỗ tai, nói: “Sẽ chết.”

Dennis: “…”

Tùy tiện tìm đề tài tán gẫu một ngày, bốn câu cũng có thể hai câu chết trở về, Dennis cảm giác thể chất này của mình cũng quá không tốt, nhưng mồm anh ta lại không nhàn rỗi nổi, nín nửa ngày vẫn không nhịn được hiếu kỳ nói: “Không phải chứ, cánh rừng không đến mức chỉ có hai con khủng long chứ, đi xa như vậy rồi, cũng không thấy vật còn sống nào ngoại trừ chúng ta, thật kỳ quái… Không nói cái gì khác, sâu cũng nên có mấy con đi?”

Lời này anh ta nói ra nghi hoặc trong lòng Hạ Xuyên, chẳng qua Hạ Xuyên không biết nguyên nhân, cho nên không mở miệng phản ứng đến anh ta, vẫn chú ý động tĩnh chung quanh.

Nhưng trái lại Thâm Lam ở bên cạnh dựng thẳng ngón tay lên dán môi, nói: “Đừng nói lung tung.” Ngữ khí lười biếng, không giống như đang cảnh cáo, tựa như đang thuận miệng nhắc nhở một câu.

Nhưng mà vừa dứt lời, Hạ Xuyên đã nghe thấy đỉnh đầu có động tĩnh vô cùng nhẹ. Anh phản xạ có điều kiện tính dừng lại cước bộ, đồng thời nâng tay che ở trước ngực Thâm Lam và Dennis, ngăn cản hai người.

Nháy mắt ba người dừng bước chân, chỉ thấy có thứ gì đó từ trên cao rớt xuống, “bộp bộp” nện ở trên đệm lá êm dày dưới chân.

“Quào —— cái gì đập lên trên đầu tôi!” Dennis ở trong cánh rừng này rốt cuộc vẫn sợ hãi, thình lình có thứ gì rớt ở trên người anh ta, đã sợ tới mức chỉ kém nhảy dựng lên.

Cùng lúc anh ta giậm chân, Hạ Xuyên đã thấy rõ thứ rơi ở trước chân —— ba con… sâu lông…

Nếu bộ dạng giống thì có thể tính.

Ba con sâu rơi trên mặt đất này có bộ dạng vô cùng tương tự với sâu lông, chỉ là lông gai trên thân to hơn rất nhiều, hình thể cũng lớn không chỉ gấp đôi, đường kính sắp lớn bằng đồng tiền xu kỷ niệm, chiều dài ước chừng mười cen-ti-mét, nằm thẳng ở trên mặt đất, cực kỳ giống thịt hun khói lăn một vòng trong đống cây tiên nhân cầu, thật sự không quá dễ nhìn.

Hạ Xuyên vẻ mặt ghét bỏ thu hồi ánh mắt, quả thực không muốn xem lần thứ hai, nhấc chân muốn vượt qua, chợt nghe Thâm Lam nói: “Thứ này không đủ để tôi nhét kẽ răng, nhưng không ít con cũng rất thích ăn, các cậu ——”

Vốn nghe hắn mở miệng, Hạ Xuyên còn dừng lại bước chân quay đầu nhìn hắn, cho là lời nói của hắn có bao nhiêu hữu dụng, kết quả chờ đến là loại đánh giá này, cũng không đợi Thâm Lam nói xong nửa câu, liền không hề quay đầu lại đi tiếp.

Thâm Lam trừng mắt nhìn lại gãi gãi quai hàm, quay đầu nói nốt nửa câu còn lại với Dennis: “Dứt khoát nhặt về nướng lên ăn, lười khom lưng… Trên đầu anh cũng không tồi, đủ mập.” Nói xong thì sải bước theo sát Hạ Xuyên.

Dennis choáng váng hai giây, sau đó “Ngao ——” vừa hét vừa nhảy dựng lên, muốn bỏ con sâu kia xuống lại không muốn dùng tay chạm vào, lắc đầu nhảy một lúc lâu, lúc này mới vung được con sâu lông mập mạp mắc ở đỉnh đầu anh ta xuống.

Anh ta cúi đầu giống như tự ngược nhìn thoáng qua bốn con sâu mập rơi xuống đất, sau đó “Ọe ——” một tiếng, ôm ngực đuổi theo Hạ Xuyên và Thâm Lam.

“Tôi sống đến lớn như vậy chưa từng phát hiện tôi còn có loại kỹ năng mồm quạ đen…” Dennis vẻ mặt suy yếu nói.

Thâm Lam liếc mắt nhìn anh ta, lại miễn cưỡng lập lại lời nhắc nhở lúc trước một lần: “Ở trong này, đừng nói lung tung.”

“Sao vậy?” Hạ Xuyên lúc trước không để những lời này của hắn vào trong lòng, lúc này nghe hắn lại lặp, hơn nữa mới nhắc đến sâu trùng hợp sâu đã tới, nhịn không được hỏi: “Có gì kỳ lạ?”

Thâm Lam nhún vai, lại không trả lời.

Con khủng long dẫn đầu hồi lâu sau, rốt cục ngừng lại, giật giật đầu, như có ý bảo bọn họ đến nơi. Ba người đi theo phía sau vòng qua thân hình rất lớn của nó, rốt cục thấy được nơi đối diện nó—— đó là một bãi đất nhỏ trong rừng, không tính độ dốc cao, dưới có một động đất, cao cỡ nửa người, cửa động giấu ở sau một lùm cây, tối tăm rậm rạp, thấy không rõ bên trong có gì.

Con khủng long với vẻ mặt hung ác há miệng, ném đồ ăn lên trên mặt đất, sau đó nâng cái đuôi thô dài lên, giống như roi đánh hai cái ở cửa động, như đang gọi thứ ở trong động đi ra.

Tác giả: Tiểu kịch trường:

Dennis: cái gì gọi là đừng nói lung tung, nơi này nói cái gì cũng đều thành thực à?

Hạ Xuyên: … thực biết nằm mơ.

Thâm Lam: anh có thể thử xem.

Dennis: ! Dùng đồ ăn bao phủ tôi đi! Ông đây sắp đói thành chim rồi…

Hạ Xuyên: … [ví dụ này vừa nghe đã biết không có kết quả gì tốt.]

Thâm Lam: … [cái tên giỏi đi tìm đủ loại đường chết lại đến bán ngu này.]

Một đống sâu lông nướng than giống như thịt hun khói lộp bộp rớt xuống, chôn một nửa Dennis.

Dennis: !

Một suy nghĩ 10 thoughts on “Nhật ký lẩn trốn biển sâu ~ Chương 16-19

❦ Comment của các bạn là động lực của tôi (✿ ◡ ‿ ◡) っ ♥ ❦ | Emo: _(:3ゝ∠)_ (╯‵□′)╯︵┻━┻ Σ(°△°|||)︴ ╥﹏╥ ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) (눈_눈) 凸(`⌒´メ)凸 (ノ´д`) (シ_ _)シ (=´∇`=) ヾ(*´∇`)ノ ヾ(・ω・*)ノ o(≧▽≦)o ヽ( ̄д ̄;)ノ (*ノ▽ノ) (*/∇\*) (づ ̄ ³ ̄)づ ╮(╯▽╰)╭ ╮(╯_╰)╭ ╰(*°▽°*)╯ (⊙﹏⊙)b (╯﹏╰)b