Thanh tiến độ sinh tồn ~ Chương 44

Chương 44: Thi cử
Tác giả: 
Bất Hội Hạ Kỳ
Edit: 
Lạc Thiên Vỹ

Mục lục

Thời Tiến không chịu đựng được, tắt máy tính bảng đi, mò tới thư phòng của Liêm Quân.

Liêm Quân đang xem văn kiện, thấy trên mặt Thời Tiến tràn ngập mấy chữ “Tui là ai tui đang ở đâu tui mới vừa suy đoán ra điều gì” lượn vào đây, quét mắt sang tay của cậu, thấy không có máy tính bảng, lập tức hiểu ra vấn đề, để văn kiện xuống trượt ra, chủ động tiến lên nghênh đón cậu, còn nắm lấy tay cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Các loại ý nghĩ chạy tán loạn trong đầu Thời Tiến, nên cậu hoàn toàn không chú ý việc được Liêm Quân nắm tay, thậm chí còn vô ý thức nắm lại, vẻ mặt như đang mộng du, vừa lôi kéo Liêm Quân tới gần sô pha, vừa nói, “Tôi cảm thấy là mình có thể đã nghĩ nhiều quá… Những tư liệu đó anh có xem qua trước rồi phải không? Tôi có vài suy đoán, anh giúp tôi phân tích xem những suy đoán ấy có lý hay không.” Cậu hiện tại rất cần tìm ai đó hỗ trợ tư vấn, nếu không cậu nhất định sẽ nghẹn ra vấn đề, Liêm Quân là người đã tra những tư liệu kia, hiểu rất rõ tình huống của gia đình cậu, lại còn rất thông minh, tìm anh tư vấn là lựa chọn tốt nhất.

Liêm Quân liếc mắt nhìn tay mình được nắm chặt lấy, thuận theo lực đạo của cậu di chuyển xe lăn tới gần ghế sô pha, từ tốn đồng ý.

Hai người ngồi xuống bàn trà, Liêm Quân rót chén nước ấm cho Thời Tiến, còn đốt chút tinh dầu thanh đạm.

Uống nước xong, ngửi mùi tinh dầu thoang thoảng trong không khí, tâm tư hỗn loạn của Thời Tiến chậm rãi ổn định lại, nhân dịp các loại chi tiết nhỏ vẫn còn trong đầu, mau chóng xâu chuỗi dòng suy nghĩ, tỉ mỉ nêu ra suy đoán của mình cùng lý do có suy đoán như thế, sau đó dùng ánh mắt ‘cầu khẳng định’ để nhìn Liêm Quân.

Liêm Quân nghe rất nghiêm túc, nghe xong thì suy tư một chút, ngẩng đầu đối diện tầm mắt của cậu, trả lời: “Suy đoán của em rất có đạo lý. Tôi sẽ phái người đi thăm dò tình huống sẩy thai lần thứ nhất của Hướng Tình và chi tiết tỉ mỉ về cuộc đời của Thời Hành Thụy, xem trong số những người từng qua lại với Thời Hành Thụy, có … người đàn ông nào có diện mạo tương tự với mẹ em hay không.” Nói đến phần sau anh cau mày, dường như không hề thích tin tức này tí nào.

“Tra thêm cả nữ giới đi, có khi tôi đã suy đoán sai, người Thời Hành Thụy tâm tâm niệm niệm kia là phụ nữ cũng nên.” Thời Tiến bổ sung.

Liêm Quân gật đầu, thấy biểu tình của cậu vẫn luôn căng thẳng, nhẹ giọng động viên: “Tư liệu cần một khoảng thời gian mới tra xong được, em đừng nghĩ quá nhiều, trong thời gian này thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi. Đời trước ân oán làm sao, cũng đừng để ảnh hưởng đến em, bất luận em muốn làm cái gì, đều đã có tôi, không cần sợ.”

Đều đã có tôi.

Câu nói này cùng sự tự tin vô hình toát ra từ Liêm Quân khi nói câu ấy khiến Thời Tiến rung động mãnh liệt, nhìn hình tượng cao lớn đáng tin cậy lạ thường của Liêm Quân vào lúc này, chọt chọt Tiểu Tử ở trong lòng: “Đây chính là phong thái của đại lão sao? Đều đã có tôi… Tôi đột nhiên cảm thấy vững tâm hơn bao giờ hết, thật muốn xưng anh ấy là lão đại!”

“…” Tiểu Tử bắt đầu khổ não nên làm sao để tìm lại đống chỉ số thông minh cùng EQ bị rớt mất của Thời Tiến.

Liêm Quân thấy Thời Tiến tràn đầy sùng bái cảm động mà nhìn mình, ánh mắt hơi lập lòe, nhích tới gần một chút, khẽ gọi một tiếng: “Thời Tiến?”

Thời Tiến cấp tốc hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn về phía Liêm Quân lúc này đã gần ngay trước mặt, tầm mắt đảo qua khuôn mặt đẹp đẽ của anh, càng xem càng cảm thấy quả nhiên là một bảo bối quý giá đáng trân trọng, quỷ thần xui khiến nghiêng người, duỗi tay dùng sức ôm lấy anh, còn vỗ vỗ lưng anh, nói rằng: “Tôi biết vẫn còn có anh, vậy anh cũng nên nhớ rằng anh còn có tôi, Liêm Quân, anh phải cố gắng sống tiếp, sống rất lâu, tôi sẽ giúp anh!” Giúp anh đánh tan thanh tiến độ, kết thúc ngày tháng phải lo lắng lúc nào cũng có thể đi đời nhà ma!

Trên đảo nhiệt độ cao, hai người đều chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, Thời Tiến hôm nay thậm chí chỉ mặc một cái áo may ô rộng rãi, ôm nhau như vầy, Liêm Quân cơ hồ là ngay lập tức liền cảm ứng được nhiệt độ cơ thể đối phương.

Bất đồng với mấy lần ôm trước vừa cách quần áo dày vừa ngắn ngủi và khắc chế, cái ôm lần này có vẻ càng thêm thân mật.

Trái tim Liêm Quân đập nhanh hơn một nhịp, thân thể sau vài giây cứng ngắc liền lập tức thả lỏng, cảm thụ được nhiệt độ lan tỏa từ trên người Thời Tiến sang anh, không chút do dự giơ tay ôm lại cậu, ghì cậu vào sát người mình, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt cậu đang tì cằm lên vai anh, chóp mũi cọ qua phần tóc sau tai cậu, mặt mày chậm rãi giãn ra, trầm thấp đáp một tiếng: “Tôi đã biết.”

Anh đương nhiên phải cố gắng sống thật lâu, người trong lòng anh tốt đẹp như vậy, làm sao anh cam tâm nhường cậu cho người khác.

Thời Tiến vốn chỉ định ôm hai giây liền buông ra, thậm chí sau khi lấy lại tinh thần còn bắt đầu lo lắng liệu mình làm vậy có bất lịch sự với Liêm Quân, có thể chọc Liêm Quân tức giận hay không, kết quả lại không nghĩ tới là Liêm Quân cũng ôm lấy cậu, còn ôm rất chặt, thậm chí mãi đến tận khi cậu tưởng buông ra, Liêm Quân vẫn không hề có ý định muốn buông tay.

Cậu ngọ nguậy cái đầu đang gác trên bả vai Liêm Quân, ngửi mùi sữa tắm thanh đạm trên người Liêm Quân, không nhịn được liền đâm đâm Tiểu Tử: “Liêm Quân là đang ôm tôi ngủ sao? Sao anh ấy lại bất động.”

Giọng Tiểu Tử tràn đầy tang thương: “Không phải ngủ, bảo bối đại khái là quá mệt mỏi. Bảo bối lớn lên từ nhỏ tại ‘Diệt’, tiếp thu giáo dục là nhất định phải luôn luôn cảnh giác nguy hiểm, bảo vệ tính mạng của chính mình, ôm thân cận như vậy hẳn là chưa từng có. Tiến Tiến, bảo bối rất thiếu tình yêu, cậu yêu anh ấy nhiều một chút đi.”

Thời Tiến lập tức não bổ ra một bóng dáng nhỏ bé đáng thương nỗ lực vượt khó, gian nan cầu sinh tại tổ chức bạo lực này, cả quả tim nháy mắt liền mềm nhũn, lập tức vươn tay ôm chặt Liêm Quân, lòng tràn đầy thổn thức —— vậy cứ ôm tiếp đi, Liêm Quân muốn ôm bao lâu liền ôm bấy lâu. Liêm Quân thực sự là quá đáng thương, sống tới bây giờ mà vẫn chưa từng được ai chân thành ôm lấy, thật sự quá thảm.

Liêm Quân cảm nhận toàn bộ quá trình cậu lỏng tay ra rồi lại siết tay vào, khẽ nghiêng đầu, rũ mắt hôn nhẹ phần tóc sau tai cậu, khóe miệng hơi cong lên —— Đứa ngốc, không biết đang não bổ điều gì.

Sau buổi cơm trưa, Thời Tiến rốt cục toại nguyện, được đẩy Liêm Quân đi dạo trên đảo.

Buổi chiều trời nắng gắt, Thời Tiến sợ Liêm Quân không chịu nổi nóng bức, trực tiếp men theo đường nhỏ lát đá xanh rợp bóng cây và hoa, tìm chòi nghỉ mát có phong cảnh tốt nhất trên sườn núi ở phần rìa của đảo, chơi cờ tỷ phú với Liêm Quân dưới những tán cây —— cậu vẫn chưa từng quên chuyện bù đắp tuổi ấu thơ cho Liêm Quân.

Chòi nghỉ mát làm bằng gỗ, tạo hình mộc mạc, mái đình treo một chiếc chuông gió vỏ sò, gió thổi qua lục lạc liền kêu leng keng, tiếng vang thanh thúy, hết sức dễ nghe.

Hai người ngồi ở trong đình, trước mặt bày bàn cờ tỷ phú cùng các loại thẻ và xúc xắc, trong tay cầm đồ ăn vặt, đồ uống Thời Tiến mang tới, vừa chơi vừa nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng tiếng chuông vang lên liền đồng thời đưa mắt nhìn chuông gió, sau đó cười đùa hai câu vô nghĩa, một buổi chiều cứ thế trôi qua.

Lúc chân trời nổi lên ánh nắng chiều, Thời Tiến chậm rãi xoay người, thích ý nằm nhoài lên đống chiến lợi phẩm trên bàn, thỏa mãn than thở: “Sinh hoạt nghỉ phép thật là tươi đẹp…”

Liêm Quân vươn tay sờ sờ đầu cậu, hỏi: “Chơi với tôi cả buổi chiều như vậy, không cảm thấy tẻ nhạt sao?”

Bàn tay trên đầu khiến Thời Tiến sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu trả lời: “Không tẻ nhạt, cờ tỷ phú chơi rất vui, Quân thiếu cảm thấy tẻ nhạt sao?”

“Không có, thư giãn nhẹ nhàng như vậy rất tốt.” Liêm Quân gõ nhẹ trán cậu, xác định là cậu thật sự không cảm thấy tẻ nhạt, tâm tình rất tốt, thu tay về.

Thời Tiến không để tâm vào mấy động tác mờ ám của anh nữa, lập tức đề nghị: “Vậy ngày mai chúng ta lại đi chơi tiếp.”

Liêm Quân giơ tay chống cằm, gật gật đầu: “Được thôi.”

Ánh mắt Thời Tiến sáng lên, thấy tâm tình của anh dường như không tệ lắm, thử thăm dò tiếp: “Nếu không mỗi cuối tuần chúng ta đều đi ra ngoài chơi nhé, công tác hoài mệt lắm, phải chú ý kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”

Khóe miệng Liêm Quân cong lên, vẫn như cũ gật đầu: “Nghe em.”

Thời Tiến không nhịn được xấu hổ dụi dụi lỗ tai.

Lời này, được là được, đồng ý thì đồng ý, nói cái gì mà nghe tui, sao cứ cảm giác hơi quái quái, cứ như là người lớn cưng chiều trẻ nhỏ.

Tiểu Tử: “…” Người lớn trẻ nhỏ gì đó, hu hu hức hức.

Tuy rằng câu trả lời của Liêm Quân có chút quái quái, nhưng điều này không gây trở ngại tới việc Thời Tiến cảm thấy vui vẻ, cậu lập tức vui vẻ phấn chấn lên kế hoạch đi chơi cho những tuần sau.

Thời gian theo tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang lên từ từ chảy đi, vào một buổi học nào đó cuối tháng ba, Thời Tiến và giáo sư Phùng đồng thời trốn tiết, còn cùng gạt Liêm Quân.

“Tiết thiếu hôm nay nhất định phải tìm thời gian khác để bù vào, tiến độ học tập của cậu không thể chậm lại.” Giáo sư Phùng thiết diện vô tư.

Thời Tiến vội vã bảo đảm: “Dạ cháu đã biết, chúng ta tăng thêm mấy tiết tự học vào buổi tối có thể chứ? Thời gian tùy thầy an bài.”

Biểu tình của giáo sư Phùng dễ nhìn một chút, nói: “Vậy còn tạm được.”

Hai người cùng nhau đi tới phòng ăn gần biệt thự nhất, Quẻ Lục đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy Thời Tiến lại đây, lập tức nhiệt tình tiếp đón: “Nhà bếp đã để dành ra cho cậu, nguyên vật liệu cũng đều chuẩn bị đầy đủ, cậu cứ tự do trổ tài, không biết chỗ nào thì hỏi những người khác trong bếp, bọn họ sẽ chỉ cậu.”

Thời Tiến ra một dấu OK, vội vàng chạy vào phòng bếp.

Giáo sư Phùng nhìn cậu đi vào, khuôn mặt tấm bảng chậm rãi dịu đi, đưa mắt nhìn các loại đồ trang trí tiệc mừng bày đầy sàn nhà phòng ăn, tâm tình trong mắt có chút phức tạp.

Quẻ Lục thấy thế tới gần, nói: “Tiểu Tiến là đứa trẻ tốt, lão gia ngài sau này bớt mắng cậu ấy vài câu.”

Giáo sư Phùng liếc hắn một cái, không trả lời, quay người đi.

Trong thư phòng lớn, Liêm Quân liếc mắt nhìn thời gian, thấy sắp đến thời gian Thời Tiến nghỉ giữa khóa, liền buông văn kiện xuống, trượt ra bàn làm việc, lấy ra từ trong tủ lạnh nhỏ một bình nước trái cây ướp lạnh, cùng với một đĩa hoa quả cắt sẵn, đặt lên bàn trà.

Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì đại khái còn khoảng một phút nữa là đến lúc nghỉ giữa giờ, Liêm Quân quay lại bàn làm việc, cầm văn kiện lên.

Một phút trôi qua rất nhanh, giờ nghỉ bắt đầu, nhưng Liêm Quân lại không đợi được tiếng gõ cửa đều đặn đúng giờ nào đó, nhìn thoáng qua cửa, nghĩ rằng Thời Tiến có khi đang đi vệ sinh, lại cúi xuống nhìn văn kiện.

Thêm mấy phút nữa trôi qua, tiếng gõ cửa vẫn không vang lên, Liêm Quân đứng ngồi không yên, để văn kiện xuống trượt xe lăn ra cửa, nghiêng đầu nhìn sang thư phòng bên kia, kết quả phát hiện giáo sư Phùng vốn cũng được nghỉ giải lao, lại kê ghế ngồi ở ngoài thư phòng nhỏ, tay còn đang lật một quyển giáo án.

“Giáo sư?” Liêm Quân nghi hoặc, nhìn về phía cửa thư phòng đằng sau ông.

Giáo sư Phùng giống như bị anh gọi tỉnh, thấy anh ngó cửa, giải thích: “Quên nói với cậu, hôm nay tôi cho Thời Tiến làm vài bài kiểm tra nhỏ, hai khóa một bài kiểm tra, giờ nghỉ bữa nay của cậu ta hủy bỏ. Tôi sợ cậu ta bị tôi nhìn làm mất tập trung, nên ra đây ngồi.”

Thì ra là đang làm bài kiểm tra.

Liêm Quân cau mày, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, ngỏ lời mời: “Vậy thầy vào thư phòng tôi ngồi đi, ngồi chờ ở ngoài cửa thế này không thích hợp lắm.”

“Không có chuyện gì, tôi ngồi đây được rồi.” Giáo sư Phùng xua tay, vẻ mặt nghiêm túc, “Lỡ như Thời Tiến lén chạy ra ngoài, về phòng lật tài liệu gian lận làm sao bây giờ?”

Liêm Quân nói đỡ cho Thời Tiến: “Thời Tiến sẽ không gian lận.”

“Cậu không hiểu.” Giáo sư Phùng lắc đầu, dáng vẻ như đã nhìn thấu hết mọi chuyện, “Có vài sinh viên yếu kém vì muốn đạt đủ điểm qua môn, có thể làm ra bất kì chuyện gì.”

“…”

Liêm Quân thực sự không có cách nào trái lương tâm nói Thời Tiến không phải sinh viên yếu kém, lại nghĩ tới tính tình thường hay ngớ ngẩn của Thời Tiến, chỉ có thể trầm mặc.

Giờ nghỉ này cứ như vậy được suôn sẻ che lấp thành công, chờ đến giờ nghỉ kế tiếp, Thời Tiến không thể không buông công việc trong tay xuống, tháo tạp dề ra chạy vội về biệt thự, đúng giờ gõ vang cửa thư phòng Liêm Quân.

Liêm Quân lập tức mở cửa, trước tiên quét mắt kiểm tra trạng thái tinh thần của Thời Tiến, thấy vẫn ổn, không giống như bị thi cử tàn phá, lập tức yên tâm, ngay sau đó liền ngửi thấy được một mùi ngọt ngọt, chú ý tới tay Thời Tiến dính thứ gì trông khá giống đường cát.

“Em ăn vụng cái gì lúc thi vậy?” Đây là phản ứng đầu tiên của anh.

“À… Phải!” Thời Tiến cứng đờ một lát liền dùng sức gật đầu, đổi sang bộ mặt ủ rũ sầu khổ, than thở, “Thi lâu đầu óc vận hành bất động, ăn chút đồ ngọt để bổ sung năng lượng.”

“Chỉ là kì thi nhỏ mà thôi, không cần quá để ý.” Liêm Quân an ủi, còn giúp cậu phủi phủi vụn đường trên tay, chỉ vào ghế sô pha, “Ngồi nghỉ một lát đi, lúc nãy phòng ăn đưa một đĩa trái cây cắt sẵn mới đến, giáo sư Phùng nói em cả ngày hôm nay đều phải làm bài kiểm tra, có mệt hay không?”

Thời Tiến thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi sang ngồi rồi cầm lấy một miếng hoa quả ướp lạnh nhét vào trong miệng, dùng động tác nhai nuốt để che giấu vẻ mặt của mình, trả lời: “Không mệt lắm, làm kiểm tra thoải mái hơn so với học bài mới một tẹo, ít nhất không có bài tập.”

Liêm Quân nhìn bàn tay trống không của mình, thấy cậu ăn vội ăn vàng, nhíu nhíu mày, tới gần xoa xoa đầu cậu, sau đó di chuyển tới đối diện cậu, lấy thêm cho cậu vài món đồ ăn vặt nữa.

Thời Tiến giơ tay gãi gãi đầu tóc, mơ hồ cảm thấy hình như Liêm Quân gần đây rất hay có những hành động tiếp xúc gần gũi với mình, sau đó lại nhớ tới lời của Tiểu Tử về việc Liêm Quân thiếu tình thương, lập tức vứt điểm lưu ý ấy ra khỏi đầu.

Ăn uống chơi bời hết giờ nghỉ, Thời Tiến bước vào thư phòng nhỏ dưới tầm mắt của Liêm Quân, chờ Liêm Quân trở về thư phòng lớn liền lén lút chuồn ra, chào hỏi giáo sư Phùng một chút, rồi phi thẳng xuống phòng ăn.

Đến bữa trưa, Thời Tiến sợ Liêm Quân phát hiện gì đó ở chỗ phòng ăn, liền lấy cớ thi cử mệt mỏi không muốn đi lại, để thuyết phục Liêm Quân ăn cơm trưa ở biệt thự.

Cứ như vậy vừa lừa gạt vừa chạy cả hai bên, đến buổi chiều lúc tan học, chiếc bánh ngọt Thời Tiến tự tay vào bếp rốt cục hoàn thành, phòng ăn dưới sự trợ giúp của nhóm Quẻ Nhất cũng được trang trí xong.

“Giờ tôi đi đẩy Quân thiếu lại đây, những món còn lại nhờ các anh nhìn hộ một chút.” Thời Tiến cởi tạp dề, xoa xoa bơ dính trên tay, vừa chạy về phía biệt thự vừa dặn Quẻ Nhị.

Quẻ Nhị đáp lời, đưa mắt nhìn cậu rời đi, ngó sang những người khác được tập hợp đến phòng ăn, thở dài một tiếng: “Chỉ bằng phần dụng tâm này của Thời Tiến, Quân thiếu cho dù có làm bằng đá, cũng phải mềm lòng.”

Nhóm người Quẻ Nhất liếc hắn một cái, không có tiếp câu nói thiếu dinh dưỡng này, ăn ý chia nhau ra dựa theo lời dặn Thời Tiến đi trông chừng đồ ăn.

Sợ mùi bơ trên người quá nồng bị Liêm Quân đoán ra được, Thời Tiến vừa về tới biệt thự liền lập tức giả bộ như hoàn thành bài thi xong sớm, đẩy cửa thư phòng Liêm Quân ra nhanh chóng nói: “Quân thiếu, tôi lỡ làm đổ mực nước lên người, tôi đi tắm cái đã nhé.” Sau đó cấp tốc đóng cửa, hoả tốc chạy trở về gian phòng của mình, bỏ giáo sư Phùng lại giải quyết hậu quả.

Liêm Quân nghe vậy quả nhiên đi ra khỏi thư phòng rất nhanh, thấy trên hành lang đã không còn bóng dáng Thời Tiến, nhìn về phía giáo sư Phùng.

Giáo sư Phùng bất động như núi, ngữ khí ghét bỏ: “Tôi nói rồi mà, sinh viên kém lúc thi cử có thể phạm vào bất cứ sai nào, tôi đưa cho cậu ta lọ mực nước đó để viết mỗi đề mục cuối, nhưng cậu ta vẫn có thể làm đổ ra cho bằng được, tưới tắm hết cho quần áo của chính mình.”

Liêm Quân trầm mặc, nói: “Là nhãn hiệu mực nước gì, tôi sẽ bảo hậu cần đưa cho ngài một bộ mới.”

Đây là muốn nói Thời Tiến có thể tùy tiện vẩy mực, bởi vì có người giúp cậu ta đền sao?

Giáo sư Phùng nghẹn lại, tức giận nguýt anh một cái, giận đến mức ném lại một câu: “Cậu cứ chiều thằng bé tiếp đi!” Rồi quay người giậm chân rầm rầm bỏ đi.

Liêm Quân như một vị hôn quân không nghe khuyên bảo, thấy ông bỏ đi, còn bình tĩnh bồi thêm một câu: “Người của tôi, tôi đương nhiên phải nuông chiều.”

Tắm rửa sạch sẽ, Thời Tiến dựa theo kế hoạch ban đầu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đẩy Liêm Quân xuống phòng ăn ăn cơm tối.

Liêm Quân sợ tâm tình cậu không tốt bởi vì kì thi, săn sóc đề nghị: “Kỳ thực có thể không cần đi phòng ăn, ăn cơm tại sân thượng cũng khá tốt.”

“Không cần, chúng ta ăn bữa trưa ở biệt thự, rồi lại bận bịu cả một ngày, buổi tối ra ngoài hóng gió biển một chút cũng không tồi.” Thời Tiến nói tiếp, thấy phòng ăn đã ở ngay trước mắt, vội hỏi, “Quân thiếu, hôm nay tôi muốn ngồi ngoài sân chỗ sát lan can ấy, nơi đó gần biển hơn, có thể chứ?”

Liêm Quân đương nhiên là nghe theo cậu, gật đầu đáp: “Có thể.”

Vì vậy Thời Tiến thuận thế xoay chuyển xe lăn, khiến tầm mắt Liêm Quân nhìn ra biển, nói, “Vậy chúng ta ngồi ở nơi đó đi, chỗ đó đối diện biển.”

Lúc này trời vẫn còn sáng, mặt trời chưa lặn xuống dưới chân trời, phòng ăn tự nhiên cũng không bật đèn, Liêm Quân không nghi ngờ cậu, để yên cho Thời Tiến đẩy mình ra sân gần lan can bên ngoài phòng ăn, sau khi ngồi xuống còn không quên khen Thời Tiến chọn vị trí tốt, phong cảnh nơi này quả thật không tệ.

Thời Tiến đắc ý, ngồi xuống đối diện anh, cùng anh gọi đồ ăn như thường lệ, vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất, mãi đến khi mặt trời lặn xuống núi, trời chậm rãi tối đi, mới làm bộ nghi hoặc, thắc mắc: “Sao giờ này rồi mà phòng ăn còn chưa lên đèn, đường dây trục trặc à?”

Liêm Quân cũng cảm thấy khó hiểu, vừa định giơ tay gọi một người tới hỏi thăm.

Thời Tiến lập tức cản anh lại, chủ động đứng dậy nhận việc: “Không cần gọi người đâu, tôi sẽ đi xem xét, tôi vừa vặn muốn đi vệ sinh.”

Liêm Quân vì vậy đành thu tay về, gật gật đầu, nhìn cậu tiến vào phòng ăn.

Gió biển nhẹ nhàng thổi, bóng đêm chậm rãi bao trùm lên, Liêm Quân đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy Thời Tiến trở về, liền chuẩn bị đi hỏi một chút, thì lại thấy đèn phòng ăn đột nhiên đồng loạt được bật lên, rồi ánh đèn lan khắp một đường, tràn ra theo dây đèn màu loại nhỏ quấn quanh bốn góc sân, đồng loạt thắp sáng một khoảng trời, sau đó hội tụ ở cây dù chỗ Liêm Quân đang ngồi, roạt một tiếng, đủ mọi loại đèn màu được thắp sáng, chiếu cho cây dù trên đỉnh đầu Liêm Quân thành một thế giới rực rỡ nho nhỏ.

Liêm Quân dừng khựng xe lăn lại, đưa mắt nhìn sân vườn cùng cây dù trên đỉnh đầu được bao trùm trong ánh đèn màu, mơ hồ ý thức được cái gì, quay đầu nhìn về phía cửa lớn phòng ăn.

Như ngọn đèn trong dải ngân hà, một con gấu bông lớn mặc quần áo đầu bếp đẩy một chiếc bánh ga tô ba tầng nhỏ từ trong phòng ăn đi ra, bên cạnh bánh ngọt là rất nhiều hộp quà to to nhỏ nhỏ, nằm giữa đống quà là một cái máy hát chúc mừng sinh nhật be bé, thoạt nhìn vừa đáng yêu lại khôi hài.

Trong mắt Liêm Quân phảng phất cũng có vô vàn ánh sao, chuyển động xe lăn tới trước mặt con gấu bông lớn, biểu tình chậm rãi ôn nhu.

Xe đẩy dừng lại trước mặt anh, con gấu bông lớn lặng im không nói chuyện, quay người duỗi tay gấu ra bắt đầu cắm nến sinh nhật lên bánh ngọt, vừa cắm vừa cầm mấy hộp quà nhỏ bên cạnh bánh ngọt nhét vào lồng ngực Liêm Quân, động tác hết sức quái dị.

Liêm Quân mỉm cười, phát hiện trên mỗi hộp quà đều có con số, hỏi: “Mọi người chuẩn bị?”

Con gấu bông lớn gật gật đầu, cắm xong nến thì ngồi xổm xuống, bắt đầu điều chỉnh chân xe đẩy, hạ xe đẩy thấp xuống, đến một độ cao thuận tiện cho Liêm Quân thổi nến.

Liêm Quân hiện tại mới phát hiện cái bánh ngọt trước mặt nhìn xa thì rất đẹp, nhưng nhìn gần kỳ thực có chút thô ráp, mấy chữ “Sinh nhật vui vẻ” trên mặt bánh rõ ràng không phải tác phẩm của thợ làm bánh chuyên nghiệp, mà là chữ viết của Thời Tiến.

Liêm Quân giật mình, nhớ tới việc hôm nay Thời Tiến mang theo vị ngọt đi “Thi”, nhìn về phía con gấu bông lớn đã đứng lên, duỗi tay nắm lấy tay cậu, hỏi: “Em làm?”

“Nên thổi nến ước nguyện.” Một âm thanh cố ý cơ giới hóa truyền ra từ bên trong, rõ ràng là giọng Thời Tiến.

Nghe vậy mặt mày Liêm Quân mềm mại hẳn đi, không vội ước nguyện, mà là vươn đầu thổi tắt nến, sau đó đột nhiên từ xe lăn đứng dậy, duỗi cánh tay ôm lấy con gấu bông lớn chưa kịp có phản ứng gì, nhắm mắt, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi của con gấu bông lớn.

Thời Tiến ngớ người, mắt trợn lên thiếu chút nữa lồi ra, xuyên qua lỗ thông khí ở phần đầu, nhìn khuôn mặt Liêm Quân gần trong gang tấc đang nhắm mắt ôn nhu mà hôn mình, tim không tự chủ được bắt đầu đập loạn xạ những tiếng bình bịch bình bịch rất lớn.

Quẻ Nhị cầm pháo hoa loại nhỏ thấy thế cấp tốc rút cái chân chuẩn bị bước ra cửa về, sau đó chặn toàn bộ các anh em phía sau lại.

Quẻ Cửu ở đằng sau cùng không rõ vì sao, nghi hoặc hỏi: “Sao không đi nữa, không phải nói là chờ Quân thiếu thổi nến, chúng ta liền đi ra khuấy động bầu không khí sao?”

Quẻ Nhất cũng nhìn thấy tình huống ngoài đó, thu hồi bước chân vừa định vươn ra bên ngoài, trả lời: “Hiện tại đi ra ngoài không phải khuấy động bầu không khí, mà là phá hư bầu không khí, Quẻ Tam.”

Quẻ Tam lập tức hiểu ngay ý hắn, lấy bộ đàm ra thông báo: “Bắt đầu bắn pháo hoa.”

Vì vậy vù một tiếng, cạnh biển có khói màu lan tràn trong không trung, bùm, một tiếng nổ vang, ánh sáng chói lóa phủ kín bầu trời, chiếu sáng toàn bộ bãi biển.

Liêm Quân nghe thấy tiếng động liền ngồi thẳng dậy, nhìn quanh bờ biển không ngừng có khói màu tràn ra, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, sờ sờ con gấu bông lớn dường như đã hóa đá trước mặt, nghiêng người ôm lấy cậu, xoa xoa đầu gấu của cậu, thấp giọng thủ thỉ: “Cám ơn em, tôi rất thích.”

Thời Tiến ở bên trong con thú bông đầu đầy mồ hôi, cũng không biết là do nóng, hay là do nhịp tim đập loạn xạ, cứng đơ một hồi lâu mới ôm lại Liêm Quân, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, ở trong lòng đâm Tiểu Tử, ngữ khí tựa như ảo mộng: “Liêm Quân hình như rất thích gấu bông lớn nha, nhưng sao anh ấy lại không ước nguyện? Là chê bánh ngọt tôi làm quá xấu sao, hay là bánh ngọt tôi làm không đáng giá cho anh ta ước nguyện?”

Tiểu Tử vừa định giãi bày cảm xúc lập tức bị câu nói này nghẹn lại, đột nhiên òa khóc: “Tiến Tiến tui có lỗi với cậu, tui sẽ cố gắng tìm về trí thông minh đã mất cho cậu, hức hức huhuhu…”

Thời Tiến: “…”

❦ Comment của các bạn là động lực của tôi (✿ ◡ ‿ ◡) っ ♥ ❦ | Emo: _(:3ゝ∠)_ (╯‵□′)╯︵┻━┻ Σ(°△°|||)︴ ╥﹏╥ ლ(́◉◞౪◟◉‵ლ) (눈_눈) 凸(`⌒´メ)凸 (ノ´д`) (シ_ _)シ (=´∇`=) ヾ(*´∇`)ノ ヾ(・ω・*)ノ o(≧▽≦)o ヽ( ̄д ̄;)ノ (*ノ▽ノ) (*/∇\*) (づ ̄ ³ ̄)づ ╮(╯▽╰)╭ ╮(╯_╰)╭ ╰(*°▽°*)╯ (⊙﹏⊙)b (╯﹏╰)b